CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Anh Em


Phan_9

Hách Tịnh như mong muốn cướp được bóng, nhưng chưa đắc ý được một giây, liền cảm nhận được cái gì gọi là vui quá hóa buồn rồi, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) cô bước chân phải quá mạnh, trọng tâm không vững, mà Vu Hạo Dương chưa kịp chuẩn bị, liền bị cô đạp phải chân trái, trình độ tiếp đất của Vu Hạo Dương so với Hách Tịnh chắc chắn là hơn nhiều, chịu ảnh hưởng từ hai phía, chắc chắn Hách Tịnh sẽ ngã xuống, mắt thấy sẽ phải ngã như con chó ngã xuống bùn.

Nhìn sàn xi măng cứng cách gương mặt mình càng gần, Hách Tịnh đờ đẫn, ý niệm cuối cùng là – xong rồi, sẽ không phải là ngã hỏng đi!

Tựa như là cùng lúc, Hách Tịnh cảm thấy có một bóng trắng lóe trước mặt, cả người liền nặng nề ngã ở - ách, trên người của Vu Hạo Dương, ách, trừ gương mặt của cô được bảo vệ, sự thật lại một lần nữa chứng mình, tiểu tử này là có bắp thịt... Lại nói Vu Hạo Dương với việc dùng tốc độ sét đánh quay người ngay tại thời khắc Hách Tịnh ngã xuống đã vượt lên trước làm đệm thịt, trừ khuỷu tay và phần lưng quẹt xuống nền xi măng bị thương ngoài da, còn có một bi kịch lớn, mắt cá chân của anh bị trật.

Hách Tịnh thậm chí còn hoài nghi mình nghe được tiếng rắc rắc, còn tưởng rằng chân bị gãy, phục hồi lại tinh thần liền vội vàng kiểm tra chân của anh, Vu Hạo Dương vẻ mặt nhăn nhó kêu đau, kéo Hách Tịnh đang muốn chạy đi tìm người lại, cực kỳ tức giận nói: “Chân tôi không bị gãy, là trật mắt cá chân, đỡ tôi tới phòng y tế!”

Hách Tịnh ngăn chặn lại tâm tình lo lắng vô cùng của mình, nhìn chân trái có vẻ kỳ lạ của anh, nửa tin nửa ngời nói: “Thật là không gãy? Hay là để tôi tìm người đưa anh tới bênh viện.”

“Chân của tôi hay chân của cô a, gãy hay không chẳng lẽ tôi không rõ!” Tuy nói như thế, biểu tình của Vu Hạo Dương vẫn rất chật vât, mồ hôi chảy ròng ròng, hiển nhiên là bị đau không nhẹ.

Mặc dù Hách Tịnh cảm thấy nên đi bệnh viện, ý tá trong phòng y tế thật sự không thể nào tin tưởng, nhưng cô là người gây ra họa, giờ phút này vị “thiếu gia” lại đang phát cáu, cô tự nhiên không dám chạm vào mũi nhọn, chỉ đành làm theo lời anh nói.

Nhưng tiểu tử thúi Vu Hạo Dương này thật sự phiền toái, lúc đầu là lôi kéo cánh tay Hách Tịnh không để cho cô đi, khi xác định cô sẽ không đi lập tức buông ra, chờ Hách Tịnh đem tay anh đặt trên vai mình dìu anh đứng lên thì anh như bị bỏng vội vàng rụt tay về, sau lại phát hiện mình thật sự không thể tự đi, mới không thể không khoác bả vai cô.

Có thể là chân trái anh bị thương không nhẹ, anh dường như chỉ dùng chân phải nhảy đi, vừa nhảy vừa nhe răng nhếch miệng, nhìn rất buồn cười, Nhưng hiện tại Hách Tịnh cũng không có tâm tình cười nhạo anh, cô không có cách nào chịu được tốc độ nhanh như rùa này, thời gian tự học buổi tối sắp kết thúc, các bạn học rất nhanh sẽ rời khỏi phòng học, nhất định sẽ đi qua sân vận động, lúc đó thấy hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị cười, mà điều cô e ngại là với tác động của tin đồn, cô rất nhanh sẽ thành người nổi tiếng.

Vì vậy hoặc là không giúp, đã giúp thì phải giúp tới cùng, Hách Tịnh quyết định hi sinh vì nghĩa giúp anh một lần. Nhưng mà từ sân vận động tới phòng y tế cũng không gần, Vu Hạo Dương mặc dù còn ít tuổi nhưng cũng hơi gầy, vóc dáng không quá cao, thể trọng cũng không nhẹ, bây giờ một chân của anh không cách nào chịu lực, Hách Tịnh cũng chỉ có thể khoác tay trái anh trên vai mình nửa dìu nửa khiêng anh đi, Vu Hạo Dương cũng nghĩ như thế, lần này ngược lại không có phản đối nữa, chỉ là thể lực của Hách Tịnh có hạn, đi như thế không được mấy bước liền thở hổn hển.

Vu Hạo Dương hình như rất khó chịu, vẫn giùng giằng rút tay về nhất định tự mình đi, Hách Tịnh buông anh ra, vuốt vuốt cổ có chút đau của mình, tức giận nhìn anh một cái, mới thấy mặt anh đỏ bừng, mồ hôi đầy mặt, không khỏi giật mình, nhớ lại vừa rồi cánh tay ấm áp có lực của anh dán trên cổ cô, liền có chút ngượng ngùng, thầm mắng mình sơ ý.

Lúc này vấn đề tình cảm nam nữ tự do yêu đương vẫn còn là đi trái với thời đại bảo thủ, nhất là tại địa điểm đặc biệt như trường học, những ngày thường khi thảo luận bài vở, trừ khi thật sự cần thiết còn nếu không thì là nam một nhóm nữ một nhóm, rất hạn chế việc gặp gỡ riêng, việc yêu sớm là việc rất ít, tất cả mọi người đều tập trung học tập, thỉnh thoảng trêu nhau một vài lời mà thôi, ngay cả tiết thể dục cũng là tách ra, nam nữ học sinh không hề có sự tiếp xúc tay chân.

Vì thế không có cơ hội cũng không thể hiện là bọn họ không muốn sáng tạo cơ hội, người khác phái tự nhiên hấp dẫn nhau, ai cũng không thể ngăn cản.

Trận thi đấu bóng rổ này, có rất nhiều nam sinh tình nguyện làm huấn luyện viên cũng chứng minh vấn đề này. Thời kỳ trưởng thành của nam và nữ, hormone giới tính cao, tâm tư xôn xao sẽ không vì sự bảo thủ của thời đại mà thay đổi, sự đè nén ngược lại kích thích trí tưởng tưởng.

Vì vậy thời điểm cùng học, khi chuyền bóng dẫn bóng, giành bóng, một vài ánh mắt giao nhau, lần đầu đôi vai thỉnh thoảng chạm nhau, hoặc là anh đụng tay của tôi, tôi đạp chân của anh, đều có thể khiến mưa rơi hoa nở, khiến trái tim của các nam nữ thiếu niên đập loạn nhịp, sự ngượng ngùng ngọt ngào hồi lâu, thậm chí có thể tới nửa đêm nằm tâm sự cùng bạn trong phòng.

Từ trước tới giờ sự quan sát của Hách Tịnh rất nhạy bén, cộng thêm suy nghĩ quen thuộc từ sớm, tự nhiện liền thấy được những biểu hiện của bạn học, chỉ là tính tình cô bình tĩnh, không hay nhiều chuyện, chi cố gắng tránh những bạn nam cố ý tiếp xúc, va chạm, cũng không hề có phản ứng khác lạ. Dù sao thì bọn họ cũng không làm gì quá đáng, thỉnh thoảng bàn tay nhỏ bé bị chạm phải, cô cũng không nổi giận, ngược lại lại cảm thấy cảnh bọn họ vẻ mặt nghiêm chỉnh rồi tranh thủ lúc không ai để ý mà hoảng hốt “xuống tay” thật sự rất tức cười. Mà các bạn học nữ, mặc dù trên mặt điềm tĩnh, nhưng vẻ thẹn thùng cùng sự rạng rỡ hiện rõ trong mắt, cũng chứng minh họ không ghét cũng không tức giận.

Cùng là trong lòng mọi người đều hiểu rõ đó là trò chơi nhỏ trong thời kỳ trưởng thành không liên quan tới phẩm hạnh con người, có lẽ là liên quan tới tình yêu, có lẽ không, nhưng đều là bộc lộ tình cảm trong lòng mình, thế nhưng đó chính là những tình cảm tốt đẹp và hết sức quý giá, bởi vì khi giai đoạn này trôi qua, có lẽ cả đời đều sẽ không có một lần nữa.

Hiện giờ Hách Tịnh không có, bởi vì cô trưởng thành sớm, thật ra thì không hẳn là trưởng thành sớm, mà là trong cuộc đời cô thiếu hụt đâu những điều này, dĩ nhiên những thứ khác cũng là nhiều năm sau cô mới nhận ra được.

Bây giờ Hách Tịnh chỉ quan tâm tới cái chân bị thương của Vu Hạo Dương, sự mất tự nhiên vừa rồi chỉ là trong nháy mắt, Vu Hạo Dương nhỏ hơn cô, hai người từ đầu đã đối địch, sau lại trở thành chị em một nhà, Hách Tịnh không xem anh là một người khác phái khác, mà trong mắt cô, Vu Hạo Dương cũng chỉ là một đứa nhỏ, bản chất không khác với Vu Tĩnh Hàm, mặc dù anh dáng người cao lớn nhưng cũng chỉ là một thiếu niên.

Chỉ là phản ứng của Vu Hạo Dương làm cô ý thức được dù sao hai người cũng không phải là chị em ruột, nên muốn tránh tạo nên sự nghi ngời, cô xoa cổ có chút buồn buồn, mắt nhìn qua hàng rào sân tập thấy từ phía phòng học có một bóng người đi tới, nhất thời đã có chủ ý.

Đại Phùng lớp đặc biệt mặc dù được cử làm lớp trưởng, chủ yếu là do anh có thái độ nghiêm túc, con người nhiệt tình, hào phóng, vị trí trong lớp khá cao. Thật ra thì thành tích của anh không được xem là rất tốt, mặc dù ở lớp anh rất nỗ lực nhưng cũng chưa thấy hiệu quả. Khi vào lớp đặc biệt, nếu không phải là không có ai xung phong thì chức vị lớp trưởng này cũng không tới lượt anh đảm đương, bởi vì thành tích không ổn định, lần thi đó suýt chút đã bị rơi xuống lớp phổ thông rồi.

Học sinh như Đại Phùng ở trường cấp hai đều không khó tìm, bọn họ luôn là người thức dậy sớm nhất, đi ngủ muộn nhất, trên lớp không ngừng tìm giáo viên hỏi bài, tan lớp trừ những bài tập thầy cô giáo, còn có thể tự mình tìm thêm những bài tập, tài liệu, tự làm khó mình, vừa có thời gian rỗi liền tới phòng tự học, luôn không hài lòng về thành tích và thứ hạng của mình.

Vì vậy Đại Phùng đối với việc Hách Tịnh học hành thoải mái lại dễ dàng đạt được thành tích tốt, có tâm tình rất phức tạp. Hai người một là lớp trưởng một là lớp phó học tập, trên công việc lấy thừa bù thiếu hợp tác ăn ý, mà Hách Tịnh giải quyết các vấn đề một cách đơn giản rõ ràng, cách nhìn nhận vấn đề sắc bén, nhanh nhẹn, tựa như một dòng suối ngọt, trong biển học khó khăn vô biên này làm cho người ta thanh tỉnh đầu óc, thư thái tâm hồn.

Từ phương diện nào đó mà nói, Đại Phùng rất thích ở cạnh Hách Tịnh, thậm chí là không tự chủ được mà dõi theo cô, ngay cả lúc xếp chỗ ngồi cũng sẽ cố ý ngồi gần cô. Nhưng Đại Phùng lại hết sức tỉnh táo, rõ ràng, anh tuyệt đối không thật sự thích Hách Tịnh, anh chỉ là sự yêu mến giữa nam sinh và nữ sinh, mặc dù tính tình Hách Tịnh ôn hòa, bề ngoài xinh đẹp, hoàn mỹ tới mức không thể bắt bẻ gì, trong và ngoài lớp đều có người ái mộ.

Hách Tịnh quá mạnh mẽ, không phải là dũng cảm, mà là từ chỉ số thông minh tới chỉ số tình cảm, còn có năng lực xử ý, còn có sự thành thạo xử lý mọi chuyện và thái độ thờ ơ, làm cho cô toát ra một sự mạnh mẽ kiên định. Nữ sinh, phải giống như em gái Tiểu Cầm biết làm nũng cũng biết khi tức giận sẽ níu lỗ tai anh mắng anh là lưu mắt rồi nháy mắt sẽ đòi hỏi quà tặng, như thế mới gọi là đáng yêu.

Mặt khác, mặc dù là một nam sinh, anh không muốn thừa nhận, anh có chút ghen tị với Hách Tịnh, bởi vì không có bất kì một nam sinh nào lại không hi vọng trước mặt nữ sinh, mình mới là người mạnh nhất.

Con sâu dậy sớm bị chim ăn, Đại Phùng tới sớm bị bắt làm tráng đinh.

Đại Phùng thấy dáng vẻ chật vật của Hách Tịnh, kinh ngạc và vui vẻ trong lòng con chưa kịp bộc lộ liền bị Hách Tịnh một câu níu lấy: “Giúp tớ một tay, đưa bạn này tới phòng y tế”

Ân huệ còn thiếu 1 lần, mà nếu như không chịu trả ân huệ, thì sau này còn có nhiều vấn đề cần cô trợ giúp, Đại Phùng không dám từ chối, không nói hai lời liền đỡ lấy Vu Hạo Dương, đỡ lên lưng, cõng Vu Hạo Dương chạy đi cũng không nói câu nào, xem ra nữ sinh dù có mạnh như thế nào, cho dù cố gắng hết sức cũng không thể, Đại Phùng nghĩ như thế, tâm tình vui vẻ lên nhiều.

Nhưng mà đã giúp cô rồi, thì cũng muốn thỏa mãn sự tò mò của mình, Đại Phùng hỏi nam sinh trên lưng: “Người anh em ở lớp nào vậy?”

“Lớp mười à, sao tôi không biết nhỉ, nhưng mà nhìn có chút quen quen, có phải thường chơi bóng rổ không?” Đây rõ ràng là nói thừa, đối phương đang mặc đồng phục bóng rổ đây thôi, chỉ là Hách Tịnh có chút khâm phục trí nhớ của anh, trước đây không lâu anh còn xem Vu Hạo Dương chơi bóng rổ rồi mà, người ta cũng bởi vì câu nói kia mà bị trọng tài phạt.

“Ừ, chúng ta đã cùng nhau đánh bóng”. Vu Hạo Dương khách khí nói rõ sự thật.

Hách Tịnh không còn gì để nói, cô hình như đã hiểu tại sao mỗi lần thi văn Đại Phùng đều không được khá rồi, cái trí nhớ này!

Chương 16

Cũng may là trí nhớ Đại Phùng tuy kém, lòng hiếu kỳ không nhỏ, nhưng không phải là người thích tung tin đồn đại về người khác, vì thế sau khi biết được họ là hai chị em kế, chỉ nhíu mày, cũng không có vẻ giật mình, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, ví dụ như nguyên nhân Vu Hạo Dương bị thuơng, mà còn ở lại băng bó cho Vu Hạo Dương, lấy thuốc, xác nhận vết thương không nghiêm trọng không cần tới bệnh viện, còn chủ động nhận nhiệm vụ đưa Vu Hạo Dương về kí túc xá.

“Em trai của Hách Tịnh cũng là em trai của anh, anh cho em số điện thoại của anh, mấy ngày này em có việc gì không thuận tiện, cứ tìm anh, anh nếu không rảnh thì cũng tìm người giúp em”. Đại Phùng vỗ ngực bảo đảm, anh khí thế mạnh mẽ như kim chủ nhà giàu liền khiến Hách Tịnh bật cười, Đại Phùng cũng không để ý tới cô, tiếp tục bắt chuyện với Vu Hạo Dương: “Chờ em khỏi hẳn, chúng ta cùng nhau chơi bóng nhé, mấy ngày nay học cùng với những nữ sinh kia, xương cốt của anh cũng gỉ sét rồi.”

Vu Hạo Dương lúc đầu chỉ lạnh lùng, thỉnh thoảng mới đáp lời một câu, sau đó thấy Đại Phùng thật sự chân thành, lại được người ta giúp đỡ, liền vui vẻ cùng đi (dĩ nhiên, theo tình huống này, không thể nào là anh chủ động...), trao đổi số điện thoại, bọn họ trở về kí túc xá nam, dĩ nhiên là Hách Tịnh không tiện đi theo.

Hôm sau là chủ nhật, như bình thường thì bọn sẽ gặp Lý Băng rồi cùng nhau về nhà, như vậy thì chiếc chân bị thương của Lý sẽ bị bại lộ trước mặt mẹ anh rồi.

Lý Băng tất nhiên rất kinh hãi, nhưng sau khi lên tiếng hỏi rõ nguyên nhân bị thương thì cũng không nói gì, chỉ bảo Vu Hạo Dương ở lại trường học đừng có chạy lung tung, đồ dùng hàng ngày cần có thì cuối tuần bà trở lại trường sẽ mang tới. Chương trình lớp mười cũng không nhiều lắm, vì vậy mặc dù có không ít học sinh chủ nhật cũng ở lại trường không về nhà, nhưng kí túc xá của Vu Hạo Dương lại chỉ còn một mình anh ở lại, Hách Tịnh suy nghĩ tới việc hắn không tiện mua cơm, liền chủ động nói ở lại chăm sóc anh.

Theo sự hiểu biết của Hách Tịnh về Lý Băng, với tình huống này, bà sẽ lựa chọn hoặc là để cô về nhà, bà sẽ ở lại chăm sóc con trai, hoặc là tìm một chiếc xe đưa đón mấy người bọn họ, nhưng lần này Lý Băng lại không phản ứng gì với sự sắp xếp này, chỉ dặn dò hai người bọn họ tự chăm sóc mình thật tốt liền rời đi, lúc gần đi còn có chút không yên tâm, nụ cười cũng không đươc tự nhiên.

Trong lòng Hách Tịnh không khỏi có chút thấp thỏm, mặc dù khoảng thời gian gần đây bọn họ chung sống với nhau như người một nhà, nhưng mà dù sao anh em nhà họ Vu mới là con đẻ của bà, Vu Hạo Dương lại vì cô mà bị thương, cô thật không dám chắc chắn là trong lòng Lý Băng có oán giận mình hay không?

Nhưng Vu Hạo Dương dĩ nhiên là không để ý tới mấy điều này, hình như rất hài lòng với sự an bài này, giống như thiếu gia mà chỉ huy cô: “Buổi tối tôi không muốn ăn cơm ở nhà ăn, đối diện trường học có quán ăn có món sườn rất ngon, cô đi mua cho tôi”. Chủ nhật trường học không đóng cổng, không hạn chế sự ra vào của giáo viên và học sinh, ngay cả sự quản lý kí túc xá cũng buông lỏng một chút, bởi vì sẽ có phụ huynh mang đồ tới.

Hách Tịnh có suy nghĩ trong lòng nên thái độ cũng khá, đồng ý ngay, không chỉ có mua sườn mà còn mua canh móng heo, hai đồng xương, rau xào, còn có bát cháo gà bốc hơi nóng, mặc dù không phải là đồ trân quý gì, nhưng đem so sánh với thức ăn nhạt nhẽo cua nhà ăn thì cũng đươc xem như là một bữa tiệc lớn rồi. Nhất là đây đều là những món Hách Tịnh tự mình mua về kí túc xá, trên người nàng xách canh, nước, càmen chén cháo, nhìn giống như một cái cây thông noel.

Mùi vị của thức ăn không tồi, Vu Hạo Dương ăn tới căng tròn bụng, sau đó nhìn Hách Tịnh vẫn chưa hề ăn một chút gì an ủi: “Yên tâm đi, thấy cô chân thành nhiệt tình như thế, bản thiếu gia đây tha thứ cho cô, thù gãy chân này sẽ không báo, chỉ cần ngày ngày cô mang cơm cho tôi thôi.”

Hách Tịnh cũng không suy xét anh rõ ràng chỉ là trật chân, lúc nào thì đã biến thành thù gãy chân rồi, chỉ là có chút lo lắng nói: “Thứ hai đi học rồi, tôi sẽ không thể vào kí túc xá nam của bọn anh được, cơm thì có thể lấy được, tôi sẽ nhờ người mang tới cho anh, đến lúc đó anh đi học, về phòng, còn có sinh hoạt hàng ngày thì làm thế nào?”

Vốn đang vui vẻ đắc ý vì cơm nước no nê Vu Hạo Dương nghe thấy những lời này liền sầm mặt lại: “Thiếu gia tôi cũng chỉ là đau chân thôi, cũng không phải người tàn phế, phải cần có người chăm sóc?” Nói xong còn cầm chiếc khăn lông, cũng lấy chiếc gậy đánh bóng làm gậy chống, sau đó khập khiễng đi ra ngoài.

“Anh đi đâu thế?” Hách Tịnh dời ánh mắt khỏi chiếc gậy kia, khi còn bé cô thường sang nhà bác Đường chơi bóng bi-a, nên biết một chiếc gậy tốt rất đắt, trong tay Vu Hạo Dương có chiếc gậy đó hiển nhiên không phải là hàng nhái gì, xem ra còn rất mới, lại còn dùng làm gậy chống, quả nhiên là phá gia chi tử.

“Tắm, yên tâm, tôi có thể tự lo việc sinh hoạt của mình.” Vu Hạo Dương hầm hừ nói một câu, rồi cầm mấy thứ, còn lấy trong tủ ra một bồ quần áo, sau đó dùng ba cái chân đi ra ngoài.

Được rồi, Hách Tịnh thừa nhận là mình đã quá lo lắng rồi, nhìn khắp phòng ngổn ngang những đồ không dùng, còn trên giường của Vu Hạo Dương lại càng lộn xộn hơn, bản tính quản gia của cô lại phát tác, không nhịn được liền bắt tay vào dọn dẹp.

Trong kí túc xa đều là nhà tắm công cộng, tới phòng tắm phải đi qua một hành lang thật dài, vì vậy Hách Tịnh cũng không lo lắng anh quần áo xộc xệch đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mà chỉ tự nhiên, nhẹ nhàng quét dọn vệ sinh, xem như là rèn luyện sau khi ăn xong.

Đợi tới khi Vu Hạo Dương tắm xong quay về, nhìn thấy phòng kí túc không chỉnh tề trước kia đã được dọn dẹp, quần áo lộn xộn trên giường cũng được gấp gọn liền xấu hổ, may là da đã bị phơi nắng thành màu mật, nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt anh đỏ lên, lúng túng không biết nên nói gì.

Hách Tịnh cũng không để ý, cười chào anh ra về, còn hỏi anh sáng mai muốn ăn gì, cũng bảo đảm sáng sớm ngày mai liền mua mang tới đây.

Lần này tay chân Vu Hạo Dương không biết nên để ở đâu, anh mở miệng rồi lại khép lại, giơ tay lên muốn nắm lấy cơ hội tốt, rốt cục kêu một tiếng “ai da” xoa xoa cánh tay, trên tay còn vết thương mới bị té rách ngày hôm nay, miệng vết thương vốn được bôi thuốc đỏ, nhưng anh mới tắm xong nên đã lau đi không ít, vết thương có chút trắng bệch, Hách Tịnh kêu lên một tiếng vội chạy đi tìm hộp cứu thương, lấy thuốc đỏ ra muốn bôi giúp anh.

Kết quả là còn chưa có lại gần liền bị Vu Hạo Dương đẩy ra, tức giận nói: “Hách Tịnh, cô lo lắng quá thế, tôi con trai, trước kia chơi bóng bị ngã so với lúc này còn đau hơn nhiều cũng không cần làm thế này, đừng có xem tôi như một đứa trẻ yếu ớt.”

Hách Tịnh nhìn vẻ mặt chán ghét của anh, lại nghe anh nói mình là “người lớn” không xưng là thiếu gia nữa rồi, liền bị chọc cười, vốn tâm tình thấp thỏm liền nhẹ nhõm không ít, ngược lại lại có ý nghĩ trêu chọ anh, hỏi ngược lại: “Thế nào, không phải anh lúc đầu còn kêu hừ hừ, bắt tôi phục vụ anh sao?”

Vu Hạo Dương có chút xấu hổ, sờ sờ gáy nói: “Ai ngờ cô lại nghe lời như thế chứ!” Theo tính cách gian trá giảo hoạt của Hách Tịnh, anh cứ nghĩ rằng mình sẽ phải trải qua một hồi đấu trí đấu dũng và cãi vã, những yêu cầu đưa ra chỉ thực hiện được một nửa, cộng thêm mua một tặng một, anh cũng rất cao hứng rồi, không nghĩ tới không những phục vụ chu đáo tất cả, mua một tặng một lại là Hách Tịnh mà không phải anh, nhận được sự phục vụ ngoài ý muốn này lại khiến anh bất an, thậm chí bất mãn, mặc dù chính anh cũng không biết tại sao lại bất mãn.

Nhìn anh tức giận, tóc vừa được sấy khô sau khi tắm dựng lên, lại thấy ngây thơ hơn bình thường rất nhiều, Hách Tịnh mềm lòng quết định không trêu anh nữa, dặn anh bôi thuôc đúng giờ rồi rời đi, lần này Vu Hạo Dương không nhắc lại nưa, còn nói sáng mai ăn cái gì cũng được, cũng không cần mua tới quá sớm, Hách Tịnh nghe những lời này liền nhìn anh một cái, không nghĩ tới tiểu tử này ngay lập tức biến sắc, rống lên một câu: “Tôi muốn ngủ nướng, đừng đánh thức tôi quá sớm!” Sau đó đóng sầm cửa sau lưng cô.

Một đứa trẻ kỳ cục! Hách Tịnh lắc đầu một cái, đi xuống trở về kí túc của mình.

Nhưng mà một tuần sau là kì thi giữa kì, mỗi lớp cũng không thể nhàn nhạ, bởi vì Vu Hạo Dương đi lại không tiện, kí túc xá lại khá xa phòng học, vi thế đi học hoặc tan lớp đều khó tránh khỏi cần các bạn cùng phòng giúp đỡ. Hách Tịnh ra vào kí túc xá nam không dễ dàng, liền chủ động nhận việc mua cơm, Vu Hạo Dương cùng các bạn cùng phòng đưa tiền, Hách Tịnh tất nhiên cũng phải giúp các bạn cùng phòng của anh mua cơm, sau đó mang tới dưới kí túc xá nam, có người sẽ xuống lấy.

Dĩ nhiên, lúc này Hách Tịnh cũng không có biện pháp để ý tới các tin đồn đại rồi, có lời đồn gì cô cũng phải nhận, nhất là khi Lý Băng không có ở trường.

Cuối tuần này Lý Băng về nhà cũng không quay lại trường, gọi cho hai người bọn họ nói thân thể không thoải mái, dù sao cũng đang trong thời gian thi, cũng không cần lên lớp nên xin nghỉ một tuần, đồ đạc của bọn họ cũng nhờ giáo viên khác đưa giúp.

Vốn nghe thấy Lý Băng bị bệnh, hai người cũng có chút lo lắng, nhưng Lý Băng giải thích ngay ràng mình chỉ có chút không thoải mái, không phải là bệnh nặng gì cả, để bọn học yên tâm với cuộc thi phía trước, mà Hách Tịnh thấy giọng của Lý Băng trong điện thoại cũng không lộ vẻ khó chịu gì, tuy có chút tâm tình không tốt, cũng yên tâm, dù sao cũng còn cha Hách Kính mà, bọn họ là trẻ con cũng không giúp được cái gì, không gây phiên thêm đã là không tệ rồi.

Trên thực tế, Hách Tịnh đã đoán trước được, gần đây cô còn phiền não những tin đồn trong trường. Vu Hạo Dương đã bị thương được mấy ngày, những tin đồn tưởng đã lặng yên lại bắt đầu nổi lên khắp nơi.

Có người nói Hách Tịnh theo đuổi Vu Hạo Dương, ra vào kí túc xá nam như chỗ không người, mỗi ngày đưa cơm, còn hỏi han ân cần, không chỉ lấy lòng Vu Hạo Dương, còn nịnh bợ cả bạn cùng phòng của Vu Hạo Dương, hoàn toàn không biết ngại là gì, thật là làm xấu mặt nữ sinh – dĩ nhiên là những lời này phần lớn là của các bạn nữ.

Còn có tin nói Vu Hạo Dương cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết như thế nào làm chân mình bị thương, rồi lừa gạt Hách Tịnh, mà Hách Tịnh vừa xinh đẹp lại lương thiện, không so đo với trẻ con như anh, liền mỗi ngày đều làm việc thiện đưa cơm cho anh – những lời này chủ yếu là của các bạn nam.

Còn có cả tin nói Hách Tịnh bị một tên côn đồ lưu manh đùa giỡn, bất ngờ Vu Hạo Dương nhìn thấy, vì vậy không tự lượng súc mình làm anh hung cứu mỹ nhân, kết quả ngược lại bị đánh một trận tơi bời, Hách Tịnh sau khi được cứu liền đem lòng cảm kích, mới có thể quan tâm ân cần như bây giờ, từ xưa tới nay, anh hùng cứu mỹ nhân cũng là muốn lấy thân báo đáp, nghe nói hai người này tám chín phần sắp thành một đôi rồi, chị em yêu nhau thực tế rất bất ngờ! Cho dù nói những lời này là nam hay nữ nhưng Hách Tịnh cảm thấy trí tưởng tượng của người này cũng thật phong phú, chắc chắn là lớp khoa văn.

Tin đồn lan truyền được mấy ngày, Hách Tịnh ngược lại lại thấy may mắn vì Lý Băng không có ở trường, khiến cô có đủ thời gian để giải quyết các vấn đề này.

Cách giải quyết của cô thật đúng là không kiêng dè gì ai, đường hoàng đứng ở nới ghi chép quản lý kí túc xá nam, cười tủm tỉm nói em trai mình bị thương, cô làm chị, tới chăm sóc em.

Ra khỏi kí túc xá, Hách Tịnh càng thêm thân thiết, giúp đỡ Vu Hạo Dương lên lớp và tan lớp, vẫn mang cơm cho họ, gặp người quen liền nhiệt tình chào hỏi, có người hỏi thì nhiệt tình giải thích: “Em trai tôi, chơi bóng bị thương, tôi phải chăm sóc nó.” Hoặc là nhiều lời nói giỡn: “Chúng tôi dáng vẻ không giống nhau sau? Nam thanh nữ tú, có điểm nào không giống?” hoặc là tựa như tùy tiện nói chuyện phiếm: “Đúng thế đó, chúng tôi chỉ khác họ mà thôi.”

Bởi vì chính sách của quốc gia, số con mỗi nhà cũng ít đi, nam nữ bình đằng, hai đứa con trong nhà một theo họ bố một theo họ mẹ cũng không phải là hiếm thấy, dĩ nhiên, sự thật sau những lời này Hách Tịnh sẽ không nói, xem như là nói dối cũng chỉ nói một chút còn lại thì để cho mọi người tự tưởng tượng.

Bởi vì Hách Tịnh lớn hơn một lớp nên mọi người cũng không nghi ngờ độ tuổi của họ, khi phát hiện gian tình bí mật đã trở thành chuyện của hai chị em làm mọi người giảm nhiệt tình. Độ tuổi này của trẻ con, sợ nhất chính là bị bố mẹ nhéo lỗ tai nhắc nhở: “Con xem người ta đi, mấy anh chị em nhà học học tốt như vậy, nhìn lại con một chút, bố mẹ cũng có phải là cho các con ăn ít đâu, mà sao lại không có tiền đồ như thế chứ!”

Cho nên, một cặp chị em ưu tú như thế, đối với học sinh cấp ba mà nói, nếu như không phải là có chút ấm ức thì thật sự không có gì đáng để chú ý.

Gần đây Vu Hạo Dương cũng không cao hứng lắm, thật ra thì do những lời đồn đại quấy nhiễu anh cũng rất đau đầu, còn có mấy lần nổi nóng với những người kia, khi thấy những lời đồn dưới sự nỗ lực của Hách Tịnh cũng lắng xuống thì anh cũng không vui vẻ được bao nhiêu, còn đối với Hách Tịnh lúc nóng lúc lạnh.

Hách Tịnh cảm thấy anh có chút khó hiểu, chỉ là sắp phải thi, lại có chút lo lắng việc ở nhà, cũng không quá để ý tới cảm xúc của anh, đợi đến khi thi xong, mặc dù ngày mai mới là thứ năm vẫn còn có tiết, nhưng Hách Tịnh quyết định xin về trước.

Hôm qua Vu Tĩnh Hàm có gọi điện cho cô, nói gần đây Hách Kính và Lý Băng thường ở trong phòng bàn bạc việc gì đó, có lần cô ấy nghe thấy có tiếng cãi nhau, lúc đi ra mắt Lý Băng đều đỏ hoe, sắc mặt của Hách Kính cũng rất khó coi.

Vu Tĩnh Hàm đoán rằng Hách Kính khi dễ Lý Băng, còn bất bình thay cho mẹ mình, chính cô cũng không dám nói, liền nhờ Hách Tịnh đứng ra. Nguyên văn là: “Quản lý ba chị, nếu không em với anh em cũng không khách khí đâu, nhà mẹ đẻ của em cũng sẽ thế.”

Hách Tịnh nghi ngờ cô ấy gần đây xem phim quá nhiều, cũng không để ý tới cô, nhưng cũng không thể không lo lắng cho hai người, cha mình sẽ khi dễ Lý Băng, Hách Tịnh không tin, vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Chương 17

Hách Tịnh về tới nhà trời cũng đã tối, trước tiên đứng ở cửa nghe ngóng, không thấy động tĩnh gì, cầm chìa khóa đang định mở của, cửa nhà giáo sư Trương ở bên cạnh bỗng mở ra, là vợ của giáo sư Trương.

Dì Vương mập mạp cùng với con trai tiểu Trương của dì đều có khuôn mặt tròn trịa, mỗi lần Hách Tịnh nhìn thầy bọn họ tâm tình cũng rất tốt, liền quay đầu chào hỏi: “Dì Vương, dì ở nhà à, dì đã ăn cơm chưa?”

Dì Vương nheo mắt cười: “Ăn rồi, ăn rồi, tiểu Hàm nhà cháu với Tiểu Bàn nhà bác cùng đăng ký lớp Aerobic, tối nào cũng phải tập, bác Trường vừa mới đưa bọn họ ra ngoài.”

Thì ra là Vu Tĩnh Hàm lôi kéo bạn mới, thành lập nhóm giảm cân, thật là đáng mừng, Hách Tịnh cũng rất vui vẻ, cũng không mở của, thuận tiện cùng dì Vương hàn huyên.

“Tịnh Tịnh, ba cháu không ở nhà chứ?” Dì Vương nhìn nàng một cái, nhìn qua mắt thần, ra vẻ lơ đãng hỏi.

Đây là một tòa nhà cũng, hiệu quả cách âm cũng không tốt, hai người hành huyên ở cửa đã lâu trong nhà cũng không có động tĩnh gì, chắc là không ai ở nhà, nếu không sẽ ra ngoài hỏi cô vì sao không nói trước đã về nhà. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của dì Vương, trong lòng Hách Tịnh chợt có dự cảm bất thường, trực giác của cô cho rằng sự xuất hiện của dì Vương cũng không phải là tình cờ, mà những lời nói này của dì, càng không phải là thuận miệng nói ra.

“Tịnh Tịnh, nhà cháu cũng không có ai ở nhà, mà lâu rồi dì cũng không gặp cháu rất nhớ cháu, tới nhà dì ngồi chơi một chút đã.” Dì Vương vừa nói vừa mở của nhà, bảo Hách Tịnh đi vào.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru